-Mấy cậu đừng bảo tớ hâm nhé!
-Vừa đi tập về đói lả mẹ chả phần gì có mỗi tí cơm nguội, con giời gào khóc thảm thiết, bố tớ thấy thương bảo cầm cặp lồng ra mua 15 nghìn nước phở hành củ vài lát thịt chín, xin người ta nhiều nước vào về mà trộn cơm ngày xưa hồi bao cấp, tao ăn suốt đấy.
-Tất nhiên, con giời vâng lời bố, ra hàng phở gần nhà mua luôn, nhưng vào hàng nghĩ thế nào lại mạnh dạn hỏi:
-” Nhà anh còn cơm nguội không” vì nghĩ người ta bán phở thôi chứ chắc vẫn ăn cơm. Anh giai chả thèm lấn cấn:
-“Trộn cơm à? Còn”
-Và mấy cậu biết rồi đấy, tớ gọi luôn một bát phở đủ đầy nhưng 1/3 bánh và xin anh giai bát cơm.
-Phở trộn cơm nguội không có cái thú vừa ăn vừa hít hà làn khói từ nước dùng nóng rãy. Nhưng không vì thế mà người yêu phở như tớ bớt hưởng thụ cái món ăn quốc dân này đi đâu. Tớ vẫn gia giảm đủ giấm tỏi, tương ớt, ơt tươi cho đủ vị chua cay đấy nhé.
-Thực ra thì, hỏi phở trộn cơm ngon thật không, thú thực thì không hẳn, nó không ngon như bố tớ miêu tả, nhưng có lẽ nó là món ngon của ký ức, của cả một thế hệ người Hà Nội. Nên với tớ nó ngon thật